Phan_53
"Anh đi rồi ai tới bảo vệ em? Nói sau đây là chuyện của Niếp môn, chúng ta không có liên quan." Cung Quý Dương biểu tình cực không tình nguyện.
"Anh yên tâm, em sẽ tự bảo vệ chính mình! Em cũng không muốn đứa nhỏ vừa sinh ra mà..." Lãnh Tang Thanh không thuận theo không buông tha, nhưng nói còn không có nói xong, biên bị Cung Quý Dương ngắt lời .
"Ngừng! Đừng nói nữa, anh không nghĩ lại chịu kích thích, anh đi, anh đi còn không được sao!" Cung Quý Dương vươn tay ra muốn ngừng lời nói của Lãnh Tang Thanh, đuôi lông mày hắn nhảy lên , mồ hôi lạnh đã theo trên trán chảy xuống, sau đó cùng với lính đánh thuê thủ lĩnh phân phó một tiếng: "Bảo vệ tốt cô ấy, anh gọi người đứng ở bên ngoài bảo vệ, không được thả Rawson ra."
Nói xong, hắn tiếp nhận một khẩu súng trong tay lính đánh thuê , chạy ra ngoài bằng cửa trước.
Rawson một đường chạy như điên đi tới cửa lớn, xuyên qua cửa kính trong suốt, lính đánh thuê ở trước cửa nhìn thấy Rawson tất cả đều giơ súng lên, Rawson thấy tình thế không ổn, quay đầu lại chạy lên lầu, ở thang lầu hẹp cùng Niếp Ngân và Niếp Tích gặp nhau, Niếp Ngân phi thân một cước, đá vào ngực Rawson, nhưng lại giống như đá vào lốp xe, người hắn bị bắn trở vè, Rawson cũng lui về phía sau mấy bước, nhưng cũng không lo ngại, Niếp Ngân tiếp tục chạy lên lầu, Niếp Tích lập tức đánh tới, hai cánh tay gắt gao bám vào thân thể Rawson, nhắc đầu gối chuẩn bị đánh vào đỉnh xương của Rawson, nhưng Rawson dùng sức chống đỡ, lập tức đá Niếp Tích sang một bên, cánh tay trái của Niếp Tích cảm thấy một trận đau nhức, tựa hồ nghe âm thanh xương cốt vỡ vụn, sau đó hắn mặc kệ, cắn răng, không để ý đến cánh tay có khả năng bị gãy, chịu đựng đau đớn, tiếp tục đuổi theo Rawson.
Rawson chạy đến lầu hai, vừa mới mở cửa thang lầu ra, chỉ nghe một tiếng súng "Pàng" vang lên, hắn lùi về phía sau, ghé mắt nhìn thấy Cung Quý Dương đang cầm súng, lại lui về gian thang lầu, tiếp tục chạy về phía trước.
Thất tha thất thểu một đường, bởi vì gian thang lầu 3 bị khóa , Rawson đi tới lầu 4, nhưng vì thuốc quá mạnh, hơn nữa miệng vết thương mất máu quá nhiều, thân thể hắn bắt đầu xuất hiện phản ứng không tốt, toàn thân bắt đầu run rẩy, hắn đến cửa sổ lầu bốn, mồm to thở phì phò, cố gắng điều chỉnh chính mình.
Mà Niếp Ngân, Niếp Tích, Cung Quý Duơng trong giây lát chạy tới, người người mắt lộ ra hung quang, tràn ngập sát khí nhìn hắn.
Rawson kích động mở cái cửa bên người, nhưng phát hiện bên trong không có gì có thể cho mình lợi dụng, hắn liên tục về phía sau lui, thân thể không khoẻ cũng càng ngày càng rõ ràng, nếu không là vì hiện tại bất lương phản ứng, hắn hoàn toàn có nắm chắc với ba người trước mặt này an toàn né ra.
Tâm hắn đơn giản trầm xuống, cắn răng một cái, sau đó lấy thuốc ra, bỏ vào miệng mình, dùng tốc độ nhanh nhất nuốt xuống.
Ba người nhìn vậy, ý thức được sự tình càng thêm không ổn, thêm tiến tốc độ chạy tới Rawson.
Thân thể Rawson tựa hồ khôi phục sức lực, ở tại chỗ điên cuồng kêu một tiếng, mở cửa sổ, từ lầu bốn nhảy xuống.
Niếp Ngân ra sức về phía trước nhảy, tưởng phải bắt được thân thể Rawson, nhưng không có được, không có nửa khắc do dự, chỉ thấy Niếp Ngân thả người trên ban công, cũng nhảy xuống.
Chương 101 : Kích đấu
Rawson uống xong bình thuốc, màu da đều biến thành phấn hồng sắc, trong tròng trắng mắt xuất hiện tơ máu hồng vụn vặt kéo dài đến đồng tử, cảm giác như sắp muốn nứt ra, trong lỗ mũi chảy ra huyết róc rách, bao trùm cả chòm râu hắn, nhìn qua có chút ghê tởm, nhưng lúc này hắn lại giống như trọng sinh.Trong hoảng hốt tựa như có cảm giác thân thể hắn bay lên giống hơi nước, động tác hắn có biên độ khoa trương, biểu tình dữ tợn cực độ, căn bản đã trở thành một con quái vật, nhìn không ra đâu là dấu hiệu của con người.
Nhìn thấy ba người Niếp Ngân vội vàng chạy tới phía hắn, hắn cười, không chút hoang mang nhưng động tác lại sạch sẽ lưu loát, một quyền đánh nát thủy tinh bên cạnh, từ lầu 4 phi thân nhảy xuống.
Chuyện này ba người thật không ngờ , bất luận ra sao, độ cao của lầu 4 đối với một người bình thường mà nói khi nhảy xuống khẳng định ko thể sống, bộ phát của Niếp Ngân nhanh hơn, nhảy về phía trước, lại bắt không được đành nhanh chóng đứng dậy, một tay chống ban công, thả người nhảy xuống.Theo từ cửa sát sau nhảy xuống, tuy hắn được huấn luyện đặc biệt, nhưng loại động tác cực hạn này, nếu rơi xuống đất không có tốt lắm, vẫn rất nguy hiểm.
"Đại ca!" Niếp Tích hô to một tiếng, khuôn mặt vạn phần lo lắng.
Còn Cung Quý Dương trợn tròn mắt ra xem, cả người có chút cứng đờ đứng đó, tận mắt nhìn thấy hai người liền như vậy "Vèo" một chút bay ra ngoài, trong lúc nhất thời hắn không biết nên biểu đạt như thế nào tâm tình hắn thật phức tạp.
Mà bên này, Niếp Tích cũng lập tức nhảy tới trước ban công, vạn phần cấp bách nhìn phía dưới, tựa hồ cũng có chút nóng lòng muốn thử.
"Không thể nào! Anh cũng có thể?" Cung Quý Dương đứng trước bàn công nhìn Niếp Tích, nghĩ đến hắn cũng muốn nhảy xuống, trong lòng tràn ngập vô số cảm khái, nhất định hắn bắt đầu có cảm giác khâm phục với nhà họ Niếp .
Niếp Tích thật sự có một khắc xúc động muốn nhảy xuống như vậy, nhưng hắn biết đại ca là chịu qua huấn luyện chuyên nghiệm, nếu đổi là hắn, nhất định không chết cũng tàn phế, đang nhìn đại ca mình trên mặt đất quay cuồng vài vòng xong, không có chút khác đứng lên, hắn xem như yên tâm, quay đầu nhảy trở về, bỏ lại Cung Quý Dương, hai người nhanh chóng chạy xuống lầu.
Khi Rawson nhảy xuống, hắn không có kỹ xảo gì, tất cả là dựa vào thuốc chống đỡ, thân thể cứng ngắc nhảy đứng xuống mặt đất, có thể nghe được tiếng xương đang vỡ ra, hắn cũng lo lắng sẽ tổn hại thân thể của mình, cho dù có thể né ra, nhưng cũng có thể tàn phế, bất luận ra sao, giờ phút này tính mạng vẫn quan trọng nhất.
Niếp Ngân trải qua huấn luyện đặc thù, ở hai chân cực lực đạp một cái lâu trên mặt sườn tường, khiến cho vuông góc trọng lực tản ra ở chỗ khác, lúc rơi xuống đất, tốc độ thân thể quay cuồng rất lớn, để giảm bớt lực tác động vào, tuy khoang bụng hắn vẫn bị lắc đến đau nhức, nhưng thân thể vẫn chưa có gì tổn thương.
Nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, Niếp Ngân chạy về phía trước, hai tay bắt được cổ chân Rawson, dùng sức một cái, vốn tưởng rằng có thể làm Rawson ngã, nhưng không nghĩ tới hắn như núi vững chắc tại chỗ, 1 chút cũng không rung động.
Trong đình viện thủ hạ của Rawson phát hiện mọi chuyện không đúng, đám người đó chạy tới, mà Cung Quý Dương mang theo lính đánh thuê cũng nhanh chóng đi tới.
"Xử lý bọn họ!" Rawson ra lệnh một tiếng, hai nhóm người triển khai bắn nhau kịch liệt, mà so với số lượng người thì lính đánh thuê kém rất nhiều.
Vừa dứt lời, Rawson xoay người, một chân giãy khỏi bàn tay của Niếp Ngân, giữa không trung hắn hung hăng đá vào bụng Niếp Ngân, Niếp Ngân nhất thời cảm thấy bụng mình giống như bị ô tô cán qua, cơ bụng kiên cường dẻo dai tựa hồ muốn nứt ra , nhưng tay kia của hắn thì không buông cổ chân Rawson ra, nếu không nhất định sẽ bị đá văng ra hơn mười thước.
Hắn cắn chặt răng, cố nén đau đớn, dùng hết toàn thân khí lực, lại túm một cái, thân hình cực đại cả Rawson "Bốp" một tiếng lập tức ngã xuống đất.
Ngay sau đó, hắn nhảy lên trên người Rawson, khai quyền, nhìn thẳng mặt Rawson, Rawson theo bản năng lấy hai tay che ở trước mặt, nhưng lần này Niếp Ngân công kích cũng không phải đầu của hắn, trải qua vài lần giao thủ cùng thân thể uống thuốc của Rawson xong, hắn hiểu được lấy lực trị lực căn bản là không phải đối thủ của Rawson, hắn đánh một quyền vào nách của Rawson.
Âm thanh gãy thanh thúy vang lên, Rawson tuy rằng không cảm thấy đau đớn, nhưng hắn lập tức ý thức được cánh tay trái của mình đã không thể nhúc nhích , chính là một quyền này này của Niếp Ngân, đánh nát các đốt ngón tay của hắn.
Hắn hét lớn một tiếng, dùng tay kia thì đẩy Niếp Ngân ra, nhanh chóng đứng dậy, mà Niếp Ngân căn bản không cho hắn thời gian thở dốc, cất bước tiến lên, túm nổi tay phải hắn lên, lại một quyền nữa đánh xuống nách đối phương.
Chỉ thấy thân thể thể Rawson né một bên, dùng bả vai kéo cái cánh tay không thể động đậy kia, "Ong" một tiếng, đánh lại Niếp Ngân, đánh vào trên mặt Niếp Ngân , Niếp Ngân cảm thấy đầu giống như bị ồ ồ cao su lưu hoá quản đánh tới, đầu óc chóng váng lui mấy bước về phía sau.
Rawson không đánh tính nữa hắn không muốn ở chỗ này cho mất thời gian, quay đầu chạy đi, nhưng mắt hắn đột nhiên cảm thất một bóng đen, ngay sau đó một quyền đánh vào mũi hắn, tập trung nhìn vào, thì ra là Niếp Nhân Quân, cầm súng chỉ vào mình.
"Ông không phải nói ta tuổi lớn rồi, tốc độ chậm sao? Lần này rất nhanh đi!" Hắn túm lấy tóc Rawson, lấy tay cánh tay kia , lớn tiếng quát: "Kêu người của ông dừng tay!"
Rawson kêu thủ hạ của hắn, người khác có thể đi từ phòng y tế ra, đều đi tới bên này.
"Nghe nói thân thể của ông chăn đạn đả thương cũng còn có thể giống chó điên chạy loạn, không biết đầu nở hoa rồi xem ông còn có thể tiếp tục cắn người hay không!" Khẩu súng của Niếp Nhân Quân gắt gao để ở trên gáy hắn, tràn ngập uy hiếp nói.
Rawson thở hổn hển, thử nha, hung tợn mắt lé phía sau: "Các ngươi không dám giết ta, muốn giết sớm đã giết."
Niếp Nhân Quân cười lạnh một tiếng, hoàn toàn bày bộ mặt khinh thường ra: "Ông có thể thử một chút! Tuy ông còn có ở đây, nhưng giờ phút này tâm tình của ta thật không tốt, rất thích bất chấp nhiều như vậy !"
Lúc này, Isabella lấy một khẩu súng trong tay lính đánh thuê, chạy tới đối diện Rawson, chỉ vào Rawson: " Tên hỗn đản này! Con gái của ta ở chỗ nào? Nói mau!"
Tất cả mọi người đứng ở tại chỗ nhìn Isabella cự kì bi thương, tuy rằng bọn họ cũng hy vọng Rawson đem trả lại con gái cho bà, nhưng nếu không như vậy, bọn họ cũng kiên quyết sẽ không lại vì điều kiện này mà để cho Rawson chạy mất.
Nhưng bọn họ không có chú ý tới, bà nhìn ánh mắt Rawson có một loại thần sắc khác thường, mà tia khác thường này cũng bị Niếp Nhân Quân nhận ra, vừa muốn phản ứng, xa xa có tiếng la làm hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Từ hướng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Tu Nguyệt liều mạng nhảy ra đây, một đầu mái tóc hỗn độn rối tung , hô to cái gì nghe không rõ ràng lắm, nhưng trên mặt bày ra mười hai vạn phần lo lắng.
Chương 102 : Dấu vết bị thương
"Tu Nguyệt!"
Niếp Ngân và Niếp Tích đều nghĩ đến Rawson bị thương sẽ đến phòng y tế lấy thuốc nhưng nhìn phía sau hóa ra là cô, cuối cùng đáy lòng có cảm giác kiên định.
Chỉ thấy cô từng bước một liều mạng nhảy tới đây,cô hô to cái gì đó nhưng căn bản nghe không rõ ràng lắm, xuyên thấu qua mái tóc dài tán loạn, có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, trên khuôn mặt vạn phần lo lắng.
Niếp Tích ôm cánh tay, chạy nhanh tới chỗ nàng.
Mà Tu Nguyệt cũng bởi vì chạy quá nhanh, cả người lập tức bổ nhào vào trên mặt đất, nàng không cố kị đau đớn trên người,hít một hơi, cố hết sức bước tiếp.
Isabella nhìn thấy Tu Nguyệt nhảy tới đây, đồng tử mở rộng, bi thống lúc trước chợt biến mất thay vào đó là khuôn mặt hung hăng, bà ta quay đầu, hung tợn nhìn Niếp Nhân Quân, khẩu súng chỉ vào Rawson hơi hơi lệch đi.
Niếp Nhân Quân đã nhận ra động tác này của bà ta, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, vứt qua thân thể Rawson, vừa muốn lắc mình trốn sau lưng Rawson.
"Không được tin tưởng bà ta! ! !" Thanh âm phá rống lên, xé rách thần kinh mỗi người, lúc mọi người nghe rõ tiếng là của Tu Nguyệt thì...
"Phanh!"
Trong lúc nhất thời, tiếng súng vang lên...
Hồi âm, tựa hồ vang lên ở toàn bộ thế giới...
Thật lâu không tiêu tan...
Trời,
Vẫn tối sao?
Vì sao ngay cả sao cũng nhìn không thấy.
Trời đầy mây như vậy, vừa rồi mới bay qua, không phải sao?
Cái lúc kia, cha sẽ không để ý mẹ quấy nhiễu, cha mang cho mình và Niếp Tích hạnh phúc, ba người cùng nhau ngắm nhìn xa xa phía chân trời, khi đó trong ánh mắt cha luôn nghiêm khắc và tha thiết cùng tồn tại , gắt gao lôi kéo mình cùng Niếp Tích, tựa hồ chờ mong mưa rền gió dữ tiến đến.
Khi đó hắn còn nhỏ, đối với hành động của cha cũng không hiểu, luôn tràn ngập nghi vấn, mà Niếp Tích tựa hồ không thèm quan tâm chuyện đó, chỉ biết đón gió ngây ngốc cười ha ha.
Nhớ rõ có một lần, rốt cục nhịn không được hỏi cha: "Chẳng lẽ cha thích mây đen sao? Vì sao luôn muốn lôi kéo con cùng Tích ở trong này bồi cha? Nói thực ra, con thực sự không thích, tuy chúng nó cứ một đoàn một đoàn đội ở trên trời, thật giống kẹo đường."
Cha vuốt đầu mình, chỉ cười cười với mình, cười thực trầm trọng: "Rốt cục nhịn không được hỏi sao? Quả nhiên là con hỏi trước, Ngân của cha."
Hắn dừng một chút, tiếp tục ngắm nhìn phương xa: "Các con hãy khắc sâu nhớ kỹ, mọi người sinh ra ở Niếp môn là bất hạnh, Niếp môn là trên đỉnh đầu mây đen của các con, mặc dù người ngoài xem vào, nó cũng như là kẹo đường ngọt miệng. Các con muốn quen với loại thời tiết này, cũng không cần phải thích ứng nó mà nhất định phải dựa vào thực lực của chính mình, toát ra một dương quang cho riêng mình, không cần e ngại cuồng phong, không cần e ngại mưa to, bởi vì gió quá, trời sẽ tĩnh."
Mưa to, thật sự nói đến là đến, thẳng thắn mà nói, cho dù nghiềm ngẫm lời cha nói những vẫn không nghĩ ra hàm ý là gì, nhưng chính mình lại cảm thấy thân thể cha sẽ phát ra một loại hào quang chói mắt, tựa như ánh mặt trời, mình cũng vì là con hắn mà cảm thấy tự hào.
Cái loại tự hào này, vẫn tiềm tàng dưới đáy lòng mình, không phải sao?
Vì sao lúc trước chính hắn quyết phải rời khỏi Niếp môn, nếu không có rời đi mà ở lại bên cạnh cha thì mọi chuyện có xảy ra như hiện tại hay không?
Vì cái gì chính mình lại quyết định trở lại Niếp môn, nếu không có trở về, mà vẫn ở tổ chức BABY-M thì mọi chuyện có xảy ra như hiện tại hay không?
Vì sao chính mình không phá hủy kế hoạch của Niếp Nhân Thế rồi kiên quyết rời đi, nếu khi đó rời đi sẽ không có bất kì kẻ nào có uy hiếp lớn như vậy thì mọi chuyện có xảy ra như hiện tại hay không?
Thời gian.
Trong nháy mắt giống như chậm lại.
Chậm đến mức có thể thấy được nhớ lại.
Vết đạn ở trên đầu Niếp Nhân Quân chảy ra máu, tất cả đều im lặng, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt vọng, có chút dừng ở trên người, có chút nổi tại trên mặt, tuy là ở trong bóng đêm, nhưng cũng hồng đến chói mắt như vậy.
Trong đầu Niếp Ngân giống như một trái bom nguyên tử nổ tung, rõ ràng mục đích rất ngẵn và có một loại cảm giác đau đớn, áy náy không thể nói ra thành lời, lập tức máu toàn thân muốn trào ra.
Tứ chi hắn đều muốn chết lặng , lập tức quỳ đến đất, che mặt trơ mắt nhìn thẳng một màn phía trước, ngay cả đồng tử đều giãy dụa run run .
Niếp Tích cũng sửng sờ ở tại chỗ, toàn thân mãnh liệt run rẩy , hô hấp tựa hồ dừng lại, trên mặt hai anh em hoảng sợ chưa bao giờ từng có.
Hắn trầm trọng hoạt động hai chân, mỗi đi từng bước nhưng thân thể lại lung lay sắp đổ, đi chưa được mấy bước lại ngã xuống đất, nhưng vẫn dùng đầu gối thay thế hai chân bò đi như cũ, cố hết sức bò về phía cha hắn.
Rawson nhìn thấy phản ứng của mọi người, không có nửa khắc chần chờ, kéo tay Isabella, nhanh chóng chạy đi.
Niếp Ngân quỳ gối tại chỗ, khóe miệng co rúm, miệng thở dồn dập .
Niếp Tích đi đến bên người cha, cánh tay đau đớn giờ phút này đã chẳng để ý, hắn nâng dậy Niếp Nhân Quân lên, đem đầu của cha nhẹ nhàng đặt lên đầu gối của mình, một bàn tay vuốt ve mặt ông, tay kia thì bối rối ý muốn ngăn máu đang chảy ra, rồi sau đó phát hiện căn bản không thể làm được gì, liền gắt gao đè lại miệng vết thương.
"Không phải như thế...... Sẽ không như vậy......" Hắn run run đôi môi, bất lực lắc đầu, trong mắt hoảng sợ hơn nữa còn có cả nước mắt, có làm cho người ta cảm giác tan nát cõi lòng.
"Cha...... Cha không thể cứ như vậy mà đi, cha muốn nhìn còn chưa nhìn thấy đâu, cha không thể như vậy, mau tỉnh lại, cha, mau tỉnh lại......" Hắn đã chỉ còn tiếng khóc, thật cẩn thận loạng choạng ôm thân thể cha, sao đó tưởng như nổi điên, dùng lấy cánh tay của mình đấm lên mặt, trên nắm tay, 4 mặt đều mơ hồ nhuốn máu .
Tu Nguyệt nhìn hành động của Niếp Tích, đau lòng đến cực điểm, ra sức đi tới hướng hắn, nước mắt đã ướt đẫm trên mặt cô, khuôn mặt Cung Quý Dương trầm trọng, thật dài thở dài, không chút hoang mang đi đến bên người Tu Nguyệt, thay cô tháo dây thừng, dìu cô đứng lên, Tu Nguyệt nhanh chóng chạy tới bên Niếp Tích, cầm lấy cánh tay hắn, ngăn cản động tác của hắn lại, hai người khóc rống lên ôm nhau cùng một chỗ.
Lãnh Tang Thanh cũng đã bật khóc, nhìn bên người còn sửng sờ ở tại chỗ, Niếp Ngân lạnh run, làm sao lại không đau lòng đến cực điểm, cô ôm lấy Niếp Ngân vào trong lòng mình, muốn nói cái gì đó lại không thể mở miệng, cô đang khóc không thành tiếng, chỉ lấy tay vỗ vỗ lưng Niếp Ngân, đến hỗ trợ hô hấp của hắn, gắt gao ôm lấy hắn, dùng nhiệt độ cơ thể mình đều làm cho hắn cảm thấy được lòng mình ấm áp.
Niếp Ngân không có cự tuyệt an ủi của Lãnh Tang Thanh, bả đầu cứ như vậy mà dựa mà ngực nàng.
"A!!!" Niếp Ngân phát ra tiếng kêu bất lực đầu tiên trong cuộc đời, tiếng kêu thê lương.
Hắn cảm thấy mình đau quá, chưa từng có đau như vậy, tuy rằng chính mình giết rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mất đi người thân lại sẽ đau như vậy, đau đến mức hắn sắp suy yếu đến không chịu nổi.
Cùng với thanh ai của hắn, một trận sấm rền "Ù ù" Rung động.
Mưa to, hạ xuống.
Chương 103: Lấy tử tướng hợp lại
Mưa to như bộc, liều mạng cọ rửa áp lực và đau thương ở nơi này.
Mưa như có thể chảy xuôi đến khắp ngõ ngách trên thế giới này, nhưng không cách nào chạm đến lòng người.
Nếu có thể chảy vào trong lòng thì chỉ có nước mắt.
Hai đối ôm nhau vừa mới trải qua tra tấn lớn nhất trên thế giới này, giọt mưa chảy xuống người bọn họ, tựa hồ muốn làm cái gì đó, nhưng bất đắc dĩ bị bóng đêm che lại, ngay cả thân mình trong suốt cũng nhìn không thấy.
Ngồi ở trên xe lăn, Niếp Hoán bất lực ngửa đầu, trên đầu là hắc ám vô tận, ngay cả một tia ánh sáng cũng nhìn không thấy, mưa rơi ở trên mặt hắn, lưu vào trong ánh mắt hắn, xoang mũi hắn, mà mặt hắn không chút thay đổi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không biến đổi, nhưng giờ phút này quanh thân hắn phát ra hàn ý, tựa hồ mưa có thể đông lại.
Cung Quý Dương bất đắc dĩ mà nghiêm túc, nhìn nhìn Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh ở một chỗ ôm nhau, trầm trọng đi tới bên người bọn họ, cởi áo của mình ra khoác trên người Lãnh Tang Thanh, sau đó dừng một chút, lại cởi thêm, làm thân hình Niếp Ngân cũng chắn vào bên trong.
Cách đó không xa tiếng súng vang lên kịch liệt, Rawson cùng Isabella trốn vào trong mặt biệt thự, thủ hạ của hắn tất cả đều gắt gao canh giữ ở cửa.
Trên bầu trời chợt sáng ngời, một tia chớp hiện lên trong giây lát rồi biến mất.
"A!" Lãnh Tang Thanh kêu sợ hãi một tiếng.
Cũng không phải bởi vì tiếng sắc bén này mà đột nhiên dọa đến cô, so với chuyện này càng thêm khủng bố, càng thêm làm cho người ta sợ hãi, vừa mới chợt lóe khiến cho cô thấy khuôn mặt Niếp Ngân như dã thú, và cùng với ánh mắt như ma quỷ.
Niếp Ngân đứng lên, đem áo của Cung Quý Dương trên người Lãnh Tang Thanh bỏ xuống, nhưng trả lại cho Cung Quý Dương, sau đó cởi áo khoác mình ra, khoát lên người Lãnh Tang Thanh.
Sau đó hắn đi tới bên cạnh cha, kinh ngạc nhìn cha, cố nén bi thống, nhìn chăm chú thật lâu, lại đứng ở tại chỗ nhìn chung quanh một lần toàn bộ Niếp môn, khóe miệng phẫn nộ co rúm lại, trên mặt hung ác chưa bao giờ tứng có, một người chậm rãi đi tới biệt thự.
"Bên này có một chiếc xe đại ba." Niếp Hoán nhắc nhở Niếp Ngân một tiếng, ngữ khí dị thường bình tĩnh.
Niếp Ngân cũng đã nhìn qua xe đại ba này, lần trước nó suýt nữa bị hắn làm nổ mạnh, hắn nhìn thoáng qua chiếc xe này, lại quay đầu nhìn nhìn thủ hạ của Rawson đứng trước cửa, xoay người đi lên xe đại ba.
Niếp Tích nâng cánh tay bị thương, cũng đứng lên, cảm giác đau đớn khôi phục , hơn nữa lại khôi phục gấp bội, bị mưa to hắt mặt trên, miệng vết thương vừa đau lại ngứa, hắn thử nhịn một chút, đi theo ở phía sau Niếp Ngân.
"Em không cần đi theo." Niếp Ngân lạnh lùng ra lệnh một tiếng.
"Anh yên tâm, em không sao." Niếp Tích ứng phó một câu, ngữ khí cũng rất lạnh như Niếp Ngân.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian